(NTO) Tháng một về, nắng trải vàng khắp nẻo đường quê. Bầu trời cao xanh lộng gió. Con đường làng xuyên qua cánh đồng, gió bay tóc rối, mùi cỏ rạ, lúa ngô, mùi hương sữa của lúa thơm nồng nàn. Lúa khoai, ngô, đậu gối nhau đan xen tạo nên bức tranh đồng quê thanh bình, gần gũi. Đi qua cánh đồng, thích nhất là hít hà vị ngọt của lúa chín đậm. Lúa chín vàng ươm, lung linh trong nắng sớm, trổ bông trĩu nặng, vàng ươm giữa đồng. Cánh đồng mùa gặt như một tấm lụa vàng óng trải dài đến vô tận. Dưới cái nắng hanh hao của ngày cuối đông, thảm lụa ấy càng trở nên vàng tươi biết bao… Một làn gió khe khẽ vắt qua nồng đượm hương lúa mới thơm thơm, ngất ngây hồn người. Chiều về, khi những giọt nắng cuối cùng buông xuống, một vài vệt sáng cuối trời làm tôn thêm vẻ đẹp của cánh đồng lúa. Một màu vàng mênh mông cứ thế trải dài, trải dài. Rảo bước dạo quanh những con đường làng, màu vàng, hương thơm nồng, ngọt ngào của lúa cứ vương vấn trong tâm hồn.
Mùa gặt, mọi người trong làng đều ra đồng từ sớm tinh mơ, tiếng nói cười rộn rã. Trên những cánh đồng, những chiếc máy gặt đập liên hợp đang thoăn thoắt gặt lúa. Chỉ sau vài giờ đồng hồ, qua những vòng quay của máy gặt, những bao lúa đầy ắp được thả xuống, chất đầy những chiếc máy cày nối đuôi nhau đi về các ngả, chở luôn cả màu nắng vàng tươi của mặt trời, của lúa. Vào vụ mùa, mọi người đều bận rộn và tất bật nhưng nụ cười luôn nở trên môi. Đây là thời điểm vui nhất của làng quê… Hạt lúa là hạt lộc trời, là ước mơ được ươm trồng từ sự cần cù chăm bón của bao nông hộ. Được mùa, người người trong làng tiếng nói cười rộn rã niềm vui. Mọi người ở ruộng trên, đồng dưới ơi ới hỏi thăm nhau. Tình xóm giềng gần gũi, thân thiết…
Ngày mùa, trong khoảng sân đầy nắng và gió, ba tôi lại bưng thúng lúa đổ xuống thành dòng. Mẹ thoăn thoắt tay cào những hạt lúa ươm vàng. Nắng vàng soi rõ từng giọt mồ hôi sóng sánh chảy dài trên gò má của ba mẹ tôi. Nhưng dường như niềm vui rạng ngời vẫn đong đầy trong những đôi mắt gấp đầy nếp nhăn sau bao mùa nắng mưa lam lũ. Mẹ bảo lúa năm nay được mùa, thế nên khi cầm những hạt lúa chắc mẩy trên tay, dường như mọi vất vả, âu lo, nhọc nhằn đều tan biến...
Xóm làng mùa gặt đâu đâu cũng chỉ thấy choáng ngợp màu vàng. Sân trước, sân sau, lối dọc, lối ngang chất đầy rơm rạ. Từng bó rơm được xếp lên nhau. Bên góc vườn mỗi nhà mọc lên một đống rơm to. Khi các đống rơm được chất cao dần thì ngoài đồng chỉ còn trơ gốc rạ. Lúa được phơi khô cất bồ, vào kho. Ngoài vườn, bên những đống rơm cao, lũ con nít trong làng xúm lại, đứa lớn cõng đứa nhỏ leo lên đỉnh đống rơm trượt xuống, tiếng cười giòn tan, rộn rã... Sáng sáng, mấy chú trống choai lại nhảy tót lên đống rơm, cất tiếng gáy lanh lảnh. Mọi người trong làng lại ra đồng ươm mầm, gieo hạt hứa hẹn mùa sau...
Tháng một, mùa gặt. Hương lúa chín, mùi rơm rạ, mùi của những hạt thóc vàng, mùi của những giọt mồ hôi trên những thửa ruộng gắn liền với tôi mãi vẹn nguyên…
Anh Trang