Vẫn một chiều 30 hương tết ngập tràn phố phường làng quê đất Việt ấy, cái khoảng khắc này cứ lặp đi lặp lại mà chẳng năm nào giống năm nào. Chiều cuối năm với người này là sự yên ả bình yên để lòng lắng lại bao điều, với người kia là những rộn ràng hạnh phúc khó tả… Nhưng hình như có một nỗi niềm mà chiều ba mươi tết nào cũng vậy, đó là những khoảng lặng dịu êm trong tâm hồn mỗi người để nghĩ suy những được mất, những ký ức của thời đã đi qua...
Trong hương vị ngào ngạt của hoa lá, của mùi tết từ trong nhà ngoài ngõ, tôi thường ngồi bên cửa để lòng thư thả trước vườn mai rực vàng ngoài kia. Một cảm giác buồn vui lẫn lộn. Vui nhiều và buồn cũng không ít. Những cho nhận, mất mát giữa cuộc sống quay nhanh thời thế giới phẳng, những ân tình còn nặng nợ. Thấy nghèn nghẹn, tiếc nuối. Với gia đình là những lúc vô tâm, với bạn bè nhiều khi vô tình lại hoá vô tâm. Tự trách rồi tự nhủ, chắc chẳng ai để trong lòng bao vụn vặt bởi cuộc đời này còn bao cái phải làm, phải vướng bận khác. Dù nói vậy cho vơi bớt muộn phiền, cho ta thanh thản, nhưng sao vẫn nghe lòng nao nao…
Chiều 30 tết, nhớ quê đến ngẩn ngơ. Nào đâu chỉ có quê mình sinh ra. Tôi da diết bao cái tên mình đã sống, đã đi qua, đã gắn bó. Đó là những vùng đất như là quê hương tôi vậy. Sao thân thương quá bao tên đất tên làng. Nhớ bạn bè, nhớ những người con gái đã đi vào khoảng riêng của mình. Tất cả giờ đã rất xa xôi. Cuộc sống là thế, cho ta gặp nhau rồi lại phải chia xa và đôi khi chỉ để lại một chút gì đó thôi trong đời, trong tâm hồn. Và đôi lần ta tình cờ “lướt qua nhau” rất vội. Bao hờn giận, ghen ghét đời thường hình như biến hết, cứ hồ hởi thân tình: ngày xưa mình biết nhau. Quy luật là vậy, đến rồi đi, gắn bó rồi xa cách, đâu có ai bên nhau mãi mãi. Thế nên bỏ qua cho nhau bao phiền muộn, bao nỗi lòng để đời tươi rói những yêu thương…
Tôi thương lắm những chiều 30 tết, nhìn trẻ nhỏ mặc quần áo mới mẹ mua cho đi chơi tết chạy khoe với chúng bạn khắp xóm, thấy hình ảnh của mình ngày xưa trong đó. Hương vị tết bay bảng lảng khắp miền quê. Mùi bánh mứt, trái cây, thịt kho… sao mà thơm đến thế. Trẻ thơ sung sướng, tung tăng chơi vui cùng bạn bè, râm ran nói cười như pháo tết. Thấy nhà ai nấu bánh lại ghé chơi. Lại bàn cãi nồi bánh nhà này to, nhà kia bé. Tuổi thơ cứ vô tư tiếng cười giữa xóm làng yên ả.
Mới đây thôi, chiều cuối năm nào tôi cũng cùng người bạn thân ngồi nhấm nháp ly rượu xuân. Tôi buồn vì nỗi buồn của bạn, bạn vui bởi niềm vui của tôi. Chuyện riêng, chuyện thời thế cứ vậy đến khi chiều thôi chút nắng. Thân thiết tưởng chừng như hai đứa song hành mãi cùng nhau, vậy mà bạn đã đi xa. Nghiệp làm báo của bạn dở dang. Nhiều lúc tôi lao vào viết say sưa tưởng như cho cả bạn vậy. Và từ chiều 30 vắng bạn cho đến bây giờ là vương vấn nỗi buồn không bạn…
Đã bao chiều 30 tết tôi thèm cồn cào phút giây quây quần bên gia đình quanh mâm cơm cúng ông bà. Những món tết mẹ nấu sao mà ngon đến vậy. Đi hết nửa đời người chưa bao giờ tôi gặp lại vị tết của mẹ ở đâu đó vì nó rất riêng. Ngậm ngùi đã mười mấy cái tết còn gì tôi không được ăn. Có lỗi với mẹ vì ngày xưa từng hứa, tết dù đi đâu con cũng trở về. Giữa bộn bề, tất bật của cuộc sống cơm áo đời thường, lời hứa cứ bay theo thời gian. Khi tóc mẹ như mây trời, tôi mới nhận ra và mới hiểu hết lời răn dạy vào những chiều cuối năm có ý nghĩa thế nào. Mẹ nhỏ nhẹ khuyên con cái ráng sửa lỗi lầm năm cũ, nhắc nhở cho năm mới. Bài học ấy mãi theo tôi lên thác xuống ghềnh.
Lại một chiều cuối năm nơi đất khách nữa đến, tôi miên man nỗi nhớ tết quê nhà…
Hà Đào