Phan Rang mãi là Phan Rang
Nắng cuối chiều không tan
Còn gió thì cứ phang phần phật.
Những con người hiền hòa như đất.
Tiếng nói như sóng vỡ òa
Cuộn vào những tấm lòng
Bình dị, bao dung…
Phan Rang - Mảnh đất kiên trung
Có rừng, có biển, có góc phố dịu dàng quyến luyến
Khiến ai đi xa cũng muốn quay về.
Gốc me tây già kia đã khắc câu thề
Ép cánh phượng hồng vào trang vở cũ…
Để đến bây giờ vẫn luôn thầm nhủ:
Phan Rang mãi là phần máu thịt trong tôi.
Thùy Trang