Trong tôi suốt đời mãi nhớ
Dáng Thầy một thưở in sâu
Nếp nhăn chất hằn trên trán
Phấn vương, bạc trắng mái đầu.
*
Dịu dàng từng câu, từng chữ.
Trong áng thơ hay “ Ông Đồ”
Giọng Thầy vang trầm, hào sảng
Ẩn trong " Đại cáo Bình Ngô”.
**
Một đời nhà giáo đơn sơ.
Mái tranh bốn bề vách lá.
Chỉ có khu vườn trĩu quả.
Và tấm lòng nặng - trẻ thơ.
***
Thầy ơi! Biết đến khi nào
Con được quay về chốn cũ?
Ơn Thầy - Con xin tự nhủ
Mai sau dù có... bao giờ…
Thùy Trang