Đối với một số người quan niệm, hạnh phúc là những điều thật bình dị quanh ta như: sáng đi làm, tối về với gia đình. Hạnh phúc là được ăn một bữa cơm đầy đủ mọi thành viên trong nhà do mẹ nấu; hạnh phúc là ta giúp một ai đó chẳng may trong hoàn cảnh ngặt nghèo. Có khi hạnh phúc chỉ là được ngắm cảnh bình minh đang hé dần trước biển hay được nghe một bản nhạc yêu thích vào buổi hoàng hôn. Hạnh phúc là khi ta mệt mỏi, chán nản thì có người sẵn sàng đưa vai để ta tựa vào. Còn đối với một số người khác thì hạnh phúc chính là sự giàu có, là sở hữu những chiếc xe sang, những căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy... Có thể, hạnh phúc sẽ thay đổi theo thời gian và phụ thuộc vào sự nhận định khác nhau của mỗi người. Không ít người cả đời cứ loay hoay đi tìm hai chữ hạnh phúc mãi.
Theo tôi, hạnh phúc cũng giống như một chiếc đồng hồ, loại nào đơn giản nhất là thứ ít hư hỏng nhất. Hạnh phúc là có ai đó để yêu và có điều gì đó để hy vọng. Mỗi người đều có quyền năng đem lại hạnh phúc cho người khác. Có người để lại sau lưng những bước chân suy tư, trầm mặc; người khác đó là dấu vết của niềm vui. Có người để lại sau lưng vệt hận thù và cay đắng; người khác, dấu vết của tình yêu và lòng bao dung. Có người để lại sau lưng nỗi hoài nghi và bi quan; người khác, dấu vết của niềm tin và sự lạc quan. Có người để lại sau lưng những lời chỉ trích và bỏ cuộc; người khác, dấu vết của lòng biết ơn và hy vọng tràn đầy…
Thực ra, hạnh phúc không ở đâu xa, nó ở rất gần đâu đó quanh mình. Hạnh phúc giữ trong tay chỉ là hạt; hạnh phúc mang ra san sẻ với mọi người mới nở thành hoa. Hạnh phúc giống như tiếng vang, chỉ nghe được âm thanh mà không bao giờ thấy xuất hiện. Hạnh phúc không phải là di sản, không thể lưu lại và không thể kế thừa. Vì thế, hạnh phúc sẽ là điều tốt đẹp nhất, cao quý nhất, đồng thời là niềm vui sướng nhất nếu ai có được.
Thùy Trang