“Nhân hành do khả phục
Tế hành nan khả truy”
(Lược dịch: Người đi mong có ngày về/ Tháng năm xa mãi khôn bề đuổi theo)
Một nhà thơ buổi Thịnh Đường đã ngâm nga như vậy giữa đêm trừ tịch xa nhà. Còn tôi, hai câu thơ như một duyên cớ để nhớ nhung một hương sắc tháng Giêng vừa thấp thoáng đâu đó bên ngoài khung cửa mùa Đông. Biên ngưỡng thời gian không đủ để níu kéo những chiếc lá vàng phai khỏi phải lìa cành. Bước chân mơ mộng, ấm tình của Nàng Xuân lại quay về trong thanh âm rộn rã của ngày đầu năm, giữa không gian rực ánh mai vàng.
Tháng Giêng và Xuân lóng lánh màu trăng đêm hội đình làng. Tháng Giêng và Xuân, đẹp bao kỷ niệm buổi thiếu thời, với mối tình tuổi học trò, tựa như trang giấy trắng viết vần thơ, vội trao nhau bên góc sân trường.
Xuân đi, rồi Xuân lại về. Con tạo xoay vần là vậy. Nụ mai vàng đơn lẻ giữa tàn hoa bỗng bừng thoắt hiên đêm, hiển hiện như nhắc nhở nhân gian tỉnh giấc kê vàng.
Tháng Giêng đang về trong làn mưa bụi đầu năm, ta bỗng chốc trôi mình trong thanh âm miên viễn của Nàng Xuân. Nhìn bầy chim gặp nhau trên đường di trú, ríu rít trong tàng lê, lựu sau vườn nhà, ngỡ nghe đâu đó tự lòng mình những nụ xuân vừa nhú.
Trong se lạnh tàn Đông còn sót lại giữa sáng đầu Xuân, hình ảnh bàn thờ tổ tiên quyện chặt khói hương trong chiều 30 Tết hay ánh lửa của nồi bánh chưng bập bùng soi bóng trước phút Giao thừa, sẽ mãi ấm lòng những người con đất Việt, dù ở nơi đâu trong… “thế giới phẳng” này. Ánh lửa sau đêm trừ tịch – ánh lửa của một mùa “Xuân Hy vọng” phía trước đang về trên quê hương.
Hãy nắm tay nhau, cùng bước vào trời quê hương lóng lánh mùa xuân. Tháng Giêng đang mở ngỏ. Gió đang thổi mơn man qua vườn biếc, đánh thức từng nụ thơm còn thoảng quyện chút hương quỳnh ngủ muộn. Tháng Giêng ngập nắng, rực rỡ vàng mai. Xuân quê hương – xuân yên bình đang đến…
Lê Trường