Em thả tóc mềm cho phố xá thênh thang
Anh bất chợt gặp mùa thu thập thò ngoài cửa sổ
Mắt lá xôn xao, bồng bềnh ngân nhịp thở
Trong giấc mơ anh, con dế nhỏ đã quay về.
Lưu luyến gọi tìm, xao xuyến chật vòng xe
Em bỏ bùa anh mê trong một chiều bỡ ngỡ
Trăng đã rằm chưa hay vẫn còn khuyết dở?
Mà tinh khôi rụng trắng xóa vai mềm.
Câu thơ ủ thầm, gặp sợi nắng. Lên men
Mùa uống dại khờ, miên man say mãi
Thu lang thang, gặp nồng nàn. Dừng lại
Gom lá vàng dệt kín một miền thương
Lơ đãng cuối trời, giọt nắng vấn vương
Anh đa cảm, yếu mềm giữa mùa em tóc ngắn
Dấu yêu ơi, mơ một ngày em đến
Để anh thấy bên đời nỗi nhớ bớt chênh chao.
Thu dịu dàng, thu rớt nhẹ
lao xao...
Ngô Thế Lâm