Giữa oi ả, tôi chợt nhận ra từng chùm hoa vàng rực rỡ, lủng lẳng dưới tán lá xanh-Bọ cạp vàng. Tên loài hoa điệu đà nhưng lại gợi lên sự khiếp sợ cho những ai mới nghe lần đầu. Giống cây thích hợp với miền nhiệt đới Nam Trung Bộ. Lần đầu tiên thấy “Bọ cạp vàng”, tôi không khỏi reo lên thích thú, từ tò mò đến ngạc nhiên. Khám phá những chùm hoa dài, tôi không thấy hình thù của loài bọ cạp, chẳng hiểu vì sao loài hoa đáng yêu này lại có cái tên “dễ sợ” đến thế. Bọ cạp vàng còn có tên gọi khác là Ôsaka hay Bọ cạp nước. Tôi phát hiện ra, vùng đất khô cằn và đầy nắng gió này cũng có cái làm say lòng người.
Mân mê cánh hoa mỏng manh, vàng rực, ký ức về những cánh bướm ép vội từ những cành phượng đỏ gợi lại trong lòng tôi cảm giác lâng lâng. Hè, mùa của chia ly và cũng là mùa mà bọn trẻ chúng tôi mong chờ trong sự nôn nao, thích thú. Ấy thế mà giờ đây hè đã vội chia tay chúng tôi đi thật xa. Bỗng khẽ giật mình, nhận ra mình không còn ngây thơ, khờ dại như xưa. Còn đâu những buổi trưa hè trốn mẹ ra bờ sông bắt ốc và hình như mùa hè cũng không còn như xưa. Cái nắng của tuổi thơ dịu hiền và ấm áp, chẳng cần bịt khẩu trang, mang áo chống nắng… mà vẫn vui tươi lạ thường. Thuở học trò, ba tháng hè tung tăng bay nhảy, vậy mà giờ đây một ngày nghỉ, dù chỉ để trốn cái nắng đổ chang chang cũng là điều xa xỉ. Thế là tháng ngày tuổi thơ đã chìm sâu trong ký ức. Để rồi, khi hè đến, ta không còn niềm háo hức, hân hoan mà chỉ còn lại hoài niệm và tiếc nuối. Ôi cái nắng hè hôm nay sao mà gay gắt, sao mà chói chang, sao mà nóng bỏng. Lạnh lùng, tôi mong hè qua mau. Mùa hè vẫn chỉ là mùa hè thôi, chỉ tại ta không thể nào chạm được đến mùa hè của tuổi thơ nữa... Có bao giờ ta bé lại được không? …Đã xa thật rồi!
Rảo bước trên con đường Yên Ninh ngợp sắc vàng hoa. Từng chùm, từng chùm bọ cạp kéo dài đung đưa trong gió, thoáng quên đi bụi khói và chộn rộn người, xe. Hoa Bọ cạp vàng nổi bật giữa nắng Tháng Tư không một gợn mây. Có ai đó khẽ thầm thì: Vậy là hè đến rồi đó!
Mỹ Dung