CHUYỆN NHƯ ĐÙA:

Thế là hết tết

(NTO) Sáu giờ chiều hăm sáu tháng Chạp, công ty làm tổng kết năm và mở tiệc tất niên, không khí nhộn nhịp quá xá. Trăm hai cán bộ, công nhân viên “mặt hoa da phấn, áo quần tinh tươm” đã tập trung vào phòng tiệc, Giám đốc Bốn Lê bước lên bục, hôm nay xếp diện côm-lê trắng muốt, có tiếng em nào đó thì thầm: Ui, sếp đẹp… trai quá nhễ, nếu thêm hoa hồng cài trên ngực chẳng kém đại gia Lê Ân (Vũng Tàu) trong ngày cưới đâu nhé.

Thư ký sếp ngồi cạnh lườm cái, sắc lẹm còn hơn dao cạo! Sếp trịnh trọng khai mạc: Thưa tất cả anh chị em rất đỗi thân mến của tui, như chúng ta đã biết (bên dưới có tiếng xầm xì: Đã biết rồi còn nói chi nữa cho mất công), năm hết, tết đến, hôm nay chúng ta tổ chức gặp mặt, liên hoan mừng công, kế hoạch công ty ta đạt… trên trăm phần trăm, nộp ngân sách vượt hai phần trăm, các chỉ tiêu khác “trên” giao cũng đều vượt, nguồn quỹ phúc lợi tương đối… tốt (nhiều ý kiến to nhỏ, không tin vào con số này lắm nhưng cả hội trường vỗ tay như sấm rền). Sếp Bốn đột nhiên hạ giọng như giảng… nghị quyết: Tuy nhiên, do nền kinh tế toàn cầu và trong khu vực bị suy thoái hết sức… nghiêm trọng, đã ảnh hưởng… chưa tốt đối với sự phát triển của đất nước, của tỉnh ta và của…công ty ta. Vì thế, dù có hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ “trên” giao, nhưng tiền thưởng cho từng người là tương đối… không nhiều so cùng kỳ năm ngoái (cả phòng tiệc coi như… chết lặng, nghe rõ tiếng máy lạnh chạy rè rè).

Ngó một lượt gian phòng, như để thăm dò thái độ anh em, sếp Bốn tiếp: Bởi vậy (cho nên), năm nay, tui chỉ tổ chức liên hoan nội bộ, không mời các anh “trên” về, không đặt tiệc nhà hàng như thường lệ, cũng là để thực hành tiết kiệm, không tốn kém-lãng phí… và cũng theo “trên” vận động, năm nay công ty ta liên hoan bằng bia lon Sài Gòn-Cà Đú (vì là nhà máy bia đặt tại Thành Hải, Cà Đú), người Phan Rang dùng hàng Phan Rang nhé, để thúc đẩy sản xuất phát triển, tăng thu ngân sách cho địa phương. Cuối cùng tui kính chúc toàn công ty ăn tết vui vẻ, tiết kiệm, an toàn; không ăn nhậu say sưa tràn lan (ý nói Tết chỉ… vui là chính), ảnh hưởng uy tín doanh nghiệp nhé. Hip-bi niu-dia, nào nâng ly…

Bàn tiệc sôi động trở lại, bia nổ vang dội còn hơn pháo tết… ngày xưa. Cầm xấp phong bao (loại nho nhỏ dành cho… trẻ nhỏ) trong tay, làm ngụm bia hết “năm mươi”, sếp Bốn tuyên bố: Bà nhà về thăm quê ngoại từ hôm đưa ông táo, cho nên, tết này chỉ chút đỉnh cây nhà lá vườn “gọi là” đậm đà hương vị, bản sắc, thế thôi! Tui sẽ dành thời gian thăm, chúc tết anh chị em. Thôi, sẵn đây “lì xì” luôn, kẻo tết rồi lại… quên. Sếp đi tặng phong bao cho tùng người, anh em phấn khởi quá xá. Có anh len lén mở ra xem, thấy tờ hai đô, mừng lắm, tiền ngoại nhé, rất hên, hơn hẳn năm cũ (chỉ có tờ… năm mươi ngàn chứ mấy). Cô thư ký “chân không… ngắn” của sếp cũng he hé mở xem, tay trưởng phòng kinh doanh liếc xéo vào thấy có tới… hai tờ, nhưng hình ông tổng thống tờ đó khác tờ của mình, kể cả mệnh giá, lên tới… một trăm, ui trời! Năm giây sau, thông tin trên phủ đầy mạng… nhện phòng tiệc. Kinh quá!

Thư ký sếp húng hắng ho, xin phép về trước vì… sức khỏe kém. Vài phút sau, sếp cũng đứng lên, lý do việc nhà, chúc anh em cứ tiếp tục cuộc vui… trong chừng mực, nhưng không phải có chừng…nào thì chơi luôn chừng… nấy đâu nhé! Có tiếng cười ré lên của chị nào đó khi sếp… biến mất khỏi phòng, sau khi bảo tài xế cứ ở lại, vui chơi thoải mái với anh em, không khéo… đứt trớn, xe để sếp tự lái về, mai tính. Một chuyên viên nam “xấu miệng”: Sếp thương “lính” nhỉ! Tay Trưởng phòng hành chánh bật dậy, ngầm “cảnh cáo” anh ta, sẵn dịp móc “a-lô” cầm tay, bước ra khỏi phòng, như là để nghe điện thoại. Đuổi kịp theo sếp, Trưởng phòng thì thào: Anh nhớ… bảo trọng nhe! Bóp nhẹ vai “lính”, sếp nheo mắt: Chú mày an tâm, ta biết ta… là ai mà! Hắn thương sếp thật, nể phục sếp thật. Sếp là anh họ hắn mà. Từ một thằng khỉ gió văn hóa lớp bốn, làm ruộng quanh năm ở quê, được ông anh kéo lên làm chân bảo vệ cơ quan; rồi cho đi đào tạo liên tục từ bổ túc đến chuyên tu, tại chức… đến nay đã “nắm” trong tay cử nhân văn hóa, cao cấp lý luận và vô số chứng chỉ, chứng nhận khác… oai ra phết, ai bằng? Cười cười, nói nói thế chứ hắn biết ông anh đang hết sức lo lắng vì tình trạng “chiến tranh cục bộ” đang diễn ra trong gia đình sếp. Thực ra, bà xã sếp Bốn ghen với “chân… không ngắn” của chồng, sau một trận cãi vả kịch liệt, tưởng như tan nhà, nát cửa đến nơi, bà chị đùng đùng xách va-li vọt về quê ngoại miền Trung xa lắc xa lơ hơn hai tháng rồi. Thế nên, sếp cố giấu nhẹm việc này, sợ “ở trên ngó xuống, người ta trông vào”, có mà chết toi! Sếp cố giữ cái lý lịch sạch sẽ, đạo đức trong sáng, phẳng phiu như tờ A4 trắng tinh, không tì vết, để sang năm còn có cơ hội được “bổ nhiệm lại”.

Tay trưởng phòng trở về phòng tiệc mà lòng ngổn ngang kèm theo sự sợ hãi: nếu sếp Bốn mà “thôi chức” thì cái ghế trưởng phòng mình sẽ như thế nào nhỉ? Cuối năm sao mà lắm chuyện thế này! Nghĩ tới đó, thay vì vào phòng, hắn quyết định không “vui” nữa. Đi về thôi. “Thế là hết Tết”!