Hãy nói và làm những điều giàu lòng yêu thương

“Mẹ cái gì cũng anh, anh, anh giỏi, anh ngoan, anh là nhất, mẹ có bao giờ quan tâm đến con đâu?” Câu nói đó đã có lần tôi quát lên với mẹ - đó cũng chính là lần tôi đã cứa lưỡi dao vào tim mẹ.

(NTO) Đối với cô học sinh cấp hai, sự bồng bột và thiếu suy nghĩ của mình làm miệng tôi thốt lên những lời nói cay độc đến thế. Nhìn mẹ tôi buồn rã rượi, ngồi nhìn lên trời, nước mắt rưng rưng. Tôi nhận ra mình đã phạm một lỗi lớn. Tôi hối hận lắm nhưng lời nói làm sao lấy lại?

Hôm nay, khi tôi đã là cô nữ sinh cấp III, suy nghĩ về cuộc sống dường như cũng chững chạc hơn nhiều. Nhưng hồi ức buồn về những việc làm sai trái của tôi đối với mẹ vẫn không thể xóa nhòa. Lỗi lầm đó lớn dần trong suy nghĩ của tôi. Trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, chứng kiến những hoàn cảnh éo le của biết bao người, tôi nhận ra rằng: “Trong hàng tỉ hành tinh mới có một trái đất có sự sống, trong hàng tỉ sự sống từ các loài vi khuẩn, vi rút đến con sâu, con kiến, tôi cùng bạn được làm con người. Và ngay trong cả loài người, cũng không phải ai cũng may mắn, cả tỉ người sống trong sự thiếu thốn, đói rách, bệnh tật, chiến tranh, thất học. Thế nên, tôi là một người may mắn rất nhiều và chính mẹ đã cho tôi tất cả, chính mẹ đã dạy tôi biết: “Cuộc sống vốn không thể và không nên thiếu tình yêu thương giữa con người với con người”. Từ những gì mẹ dạy cho tôi, tôi muốn đưa ra cho các bạn thấy một khía cạnh nhỏ của cuộc sống. Có những người bạn trẻ buồn bã chán nản không thiết tha cái nọ, cái kia vì khuôn mặt mọc một cái mụn. Có anh bực tức điên đầu vì thằng bạn hơn mình cái xe, cái điện thoại. Bạn hãy lắng nghe tôi dù chỉ một lần: “Các bạn ơi! Bạn không vui vì phải đi bộ một khoảng từ nhà đến trường nhưng có những người chỉ mong một lần được đi bằng đôi chân của chính mình. Bạn than phiền vì đôi mắt của mình không đẹp, không như mắt bồ câu, nhưng lại có hàng bao người chỉ mơ ước được một lần sớm mai thức dậy nhìn ánh mặt trời. Bạn hờn dỗi bố mẹ vì bữa cơm không nhiều món ưa thích nhưng lại có biết bao người chỉ mong một chút cơm lót dạ cho qua cơn đói lòng.

Chính vì thế, bạn đừng nói một điều gì khiến người khác đau lòng chỉ vì bạn chưa có tất cả. Bởi được sinh ra một cách lành lặn đã là một niềm hạnh phúc to lớn.

Thông qua chương trình “Nói lời yêu thương” tôi muốn nhắn nhủ với các bạn điều này: Một chút tình yêu thương của bạn góp vào cho đời sẽ giúp được những em nhỏ có hoàn cảnh như trên. Một lời nói yêu thương sẽ làm ấm lại một tấm lòng lạnh giá. Đừng đòi hỏi nhiều ở ba mẹ, thầy cô vì họ đã cho bạn những gì tốt nhất và luôn mang những gì tốt nhất đến với bạn. Nhưng hãy nhìn xuống để sống, bạn sẽ thấy mình cần chia sẽ những gì đang có. Hãy tập cách nói và làm những điều giàu tình yêu thương ngay từ bây giờ, tập cho trái tim hít thở để biết mình đang sống và đang hạnh phúc.

Nhưng xin đừng cư xử với mẹ như tôi đã từng!!!