Bình yên nhất

(NTO) Bình yên nhất đối với ta là mỗi khi được trở về mái nhà yêu thương của cha mẹ, nằm ngả người trên chiếc giường cũ ngày xưa và nghe lại những bản tình ca ưa thích một thời.

Thật bình yên biết bao khi ta chợt nhận ra mùi thơm của cây ổi sẻ bên hiên nhà thoảng bay theo gió, khi ta lặng yên ngồi một mình trên chiếc xích đu, thảnh thơi ngắm những đóa hoa khoe sắc trước sân vườn.

Bình yên làm sao khi chợt thấy những cô, cậu nhỏ đầu trần tắm mưa, đùa nghịch với nhau với nét hồn nhiên hiếm có. Bình yên đọng lại trong hồn khi nhìn ông dịu dàng giành việc rửa chén cho bà hoặc lúc bà nhẹ nhàng đấm lưng, bóp vai cho ông mỗi khi gió mùa Đông Bắc thổi về...

Cớ sao tôi cứ thích nghe tiếng gà gáy từ xa vọng lại giữa trưa yên tĩnh, thích ngắm làn khói chiều từ bếp nhà ai lãng đãng vờn bay trong không trung hoặc ngắm con thuyền rẽ nước nhẹ đi trên bến sông trong một lần về thăm miền quê nọ… Những tưởng đó là nơi bình yên nhất giúp ta quên những tất bật đời thường để rồi khi trở về với những ồn ào phố thị, chợt nhận ra cảm giác yên bình kia chỉ là khoảnh khắc thoáng qua. Ai rồi cũng sẽ hiểu không nơi nào thực sự bình yên nếu trong lòng cuồn cuộn giông bão, khó có thể tìm được một điểm tựa yên bình nếu bản thân cảm thấy lòng bất an. Sự tĩnh tại từ nội tâm mới là pháo đài vững chãi nhất, bảo vệ ta trước những sóng gió của cuộc đời.

Thế nên, cuộc sống càng đơn giản, lòng càng nhẹ nhàng hơn. Chẳng cần đi tìm ở đâu xa, chỉ cần nhìn lại chung quanh mình, hóa ra bình yên ở ngay trước mặt. Phải chăng lời bài hát “bình yên một thoáng cho tim mềm, bình yên để nắng soi môi thơm…” đủ nói lên điều đó?