Tháng mười hai - tôi tìm về với những điều hết sức bình dị và thân thương. Đó là quê hương nghĩa nặng, tình sâu trong trái tim mỗi người: là tuổi thơ chân trần chạy dọc bờ sông, mặt lấm lem bùn đất và tiếng cười giòn tan trong nắng chiều buông; là tình bạn hồn nhiên, trong sáng của lứa tuổi học trò với bao giấc mơ chưa trọn vẹn; là mái trường xưa tiếng thầy giảng bài còn vọng mãi đâu đây; là bóng cha, dáng mẹ sớm khuya tảo tần, vượt qua bao gian khổ, thử thách bằng niềm tin của mình…
Tháng mười hai - tôi tựa vào giây phút bình yên để tìm chút khoảng lặng trong tâm hồn. Tháng mười hai - đi dọc dài những tuyến phố, bất chợt thấy hàng cây ven đường đã trút bỏ bộ cánh già cỗi, bắt đầu nhú lên những nụ mầm non…
Tháng mười hai - nhen lên sắc vàng rực rỡ của những vạt hoa cải ven sông còn sót lại sau những ngày tháng mưa dầm, sắc đỏ ngọt ngào của khóm trạng nguyên vừa khoe lá trước sân cơ quan, sắc xanh mơn mởn trong vườn nhà tôi giữa những cành hồng bất ngờ vươn mình trong nắng sớm…
Tháng mười hai - giở lần đến những tờ lịch cuối cùng còn in những câu danh ngôn bất hủ, những khổ thơ đọc xong một lần là không thể nào quên. Tờ lịch cuối năm hay gợi nhớ về những điều xưa cũ.
Thôi thì, bịn rịn chia tay từng ngày tháng! Tháng mười hai êm đềm, lặng lẽ trôi.
Thùy Trang