Sớm mai, trời se se lạnh, những cơn gió nhẹ lướt qua đủ khiến mỗi người cảm nhận được bước dịch chuyển chậm rãi của mùa mới... Trong làn hơi lạnh, chợt thoảng nghe hương biển xa như đang muốn về với phố. Phải chăng cái lạnh dịu dàng cùng hơi thở, hương biển đầu đông là nét duyên ngầm của thành phố nhỏ thân thương này. Một nét duyên êm dịu, hài hòa cảm xúc.
Đêm về, nhịp sống ở phố như chậm lại. Quán cóc bên đường không hẹn lại mọc lên những thứ quà mùa đông như khoai, bắp nướng… Mùi thơm của thứ quà quê dân dã cứ thế dìu dặt, cám dỗ người qua lại. Trong tiết lạnh đầu mùa, bàn chân lại thèm lang thang khắp những con phố nhỏ, tận hưởng những khoảnh khắc đêm đông tuyệt diệu của thành phố biển Phan Rang. Để rồi lòng chợt dậy lên những xúc cảm yêu thương, tha thiết, gắn bó với cảnh sắc, con người quê hương.
Thời điểm này, khắp các làng quê đang vào vụ mùa, những bàn chân của bao nông hộ vẫn bám chặt vào đất, “gắn mình” với ruộng đồng, gieo hy vọng vào một mùa màng bội thu, no ấm. Để rồi, giữa một trời gió hát, giữa hơi sương và gió lạnh, từng cây bắp, cây đậu, cây cà… “đánh bật” sự khắc nghiệt của thời tiết, lặng lẽ đơm hoa, kết quả, dâng cho đời những trái ngon, quả ngọt.
Trong khoảnh khắc mùa đông tuyệt diệu, lòng chợt bừng lên những đốm lửa ấm nồng. Đông về, cho cuộc đời dậy lên những ấm áp, thương yêu…
Anh Trang